Tôi đã dùng phưng pháp đó tám năm. Duy Franklin không đợi tới tối thứ bảy mới xét mình. Người thứ nhất là ông A.
Nhưng trước khi ra về, xin bác sĩ cho phép tôi coi ngăn kéo của ngài". Nếu bạn học cách nghỉ ngơi của nó thì có lẽ cũng tránh được những bịnh ấy. Luyện cho có một lòng ham sâu xa, nhiệt liệt, muốn hiểu rõ những quy tắc thắng ưu tư.
Như vậy là luôn luôn dùng đến những tài sản mà ngỡ là không có, nhiều hơn gấp bội kho báu của chàng Ali-Baba. Tôi cho rằng tôi dự một phần trong công việc tăng hạnh phúc của người khác lên một chút. Tôi cảm thấy không khí dồn vào phổi tôi.
Tôi bèn mở bức thư xem ba tôi viết gì. Sau khi đã khám kỹ cơ thể tôi, ông nhận rằng bệnh tôi thuộc bệnh thần kinh. Tôi thường khen cô hán hàng có cặp mắt hoặc mớ tóc đẹp.
Đó là lòng "biết ơn" ư? Vô lý! Đó là tình yêu, tình yêu trong sạch. Vài danh nhân trong lịch sử nước Mỹ cũng đã điêu đứng vì tiền. Tổng thống Lincoln chắc không thể đảm nhận nổi những trọng trách của ông trong trận nội chiến nếu ông không nhận định rằng, kiêu hảnh và điên rồ mà đi đối đáp hàng trăm kẻ đối nghịch thì rất tai hại cho công cuộc.
Rồi ông ghi trong nhật ký: "Tôi không cô độc". Ngày hôm nay tôi sẽ có một chương trình. Cứ mỗi ngày chỉ làm việc 12 giờ thì suốt đời tôi cũng làm được nhiều việc lắm rồi.
Vì tôi ca tụng Đại tướng trên đài phát thanh, nên mụ ấy tố cáo Đại tướng đã thủ tiêu hết tám triệu Mỹ kim quyên cho người nghèo. Nhưng sau vài tháng, một phần lớn những tội nhân thông minh hơn hết đã xoá hẳn cơn bĩ vận đó, đành lòng với định mạng, tự ép mình vào khuôn khổ của nhà giam và lợi dụng những phương tiện nhỏ nhặt nhất để được an nhàn. cô mới chịu ngồi ăn.
Tôi cũng đã đọc hay nghe những câu tương tự như vậy, nhưng vì bây giờ nằm liệt trên giường nên những câu đó, đáng lẽ chỉ thoảng qua, lại thấm thía và ăn sâu và óc tôi. Trong nhiều châu thành dân số hai vạn trở lên, có những hội chuyên môn nghiên cứu để đem sự thịnh vượng cho gia đình. 000 Mỹ kim một năm, chín phần thì kiếm được đủ sống một cách chật vật, còn chín chục phần thì thất bại hoàn toàn sau 12 tháng.
Cách đó giúp tôi nhận xét một cách lạnh lùng, khách quan và diệt được hết những cảm xúc. "Này anh Ted, anh nên coi đời của anh như cái đồng hồ cát. Phải, lãng phí năng lực và lo lắng, vì sợ không bao giờ làm xong công việc của mình".
Nhưng trước khi ra về, xin bác sĩ cho phép tôi coi ngăn kéo của ngài". Trời và người trông thấy đều sẽ gớm!. Vì nếu ngăn cảm thì họ gây rối liền.