Hay là tôi cứ viết thế này? Kể chuyện thôi. Những con đường sẽ đi đến đâu? Nhiều người đã đang và sẽ hỏi thế. Kéo ghế ngồi xuống đầu bàn.
Mới gặp một vài lần thì biết qué gì. Một thứ ánh sáng trắng dịu mắt và đủ trông rõ mọi thứ. Còn quá nhiều người không có cơ hội biết đọc biết viết, mãi mãi, trong đó chắc không thiếu mầm thiên tài.
Cũng vì sợ điều đó mà tôi muốn bình dân là một cái mặt bằng được nâng cấp hơn. Cớ gì mà không dám nói. Trước đó, lúc nghe mẹ khóc bên cạnh, tôi đã muốn ôm lấy mẹ, gục đầu vào vai mẹ.
Thua còn có năm nghìn an ủi. Đấy là tại ở trong môi trường luẩn quẩn. Cháu mai sau là chúa sợ vợ.
Mẹ đang tìm cách cứu rỗi tôi, an ủi chở che tôi, chia sẻ với tôi. Một lí do bạn không muốn ra đi là còn nhiều tác phẩm khiến bạn củng cố lòng tin mình là thiên tài còn dồn ứ trong hộc tủ. Nhưng bây giờ có mua cũng không ăn thua rồi.
Cái đêm mà khi ngồi cùng những cậu công nhân chưa gặp bao giờ dưới một cái quạt lớn, cùng bó hàng, xếp hàng, khuân hàng, tôi có cảm tưởng mình đã xuất hiện trong khung cảnh này trong một giấc mơ từ xa xưa. Đó là một số dòng suy tưởng cách đây vài năm của tôi. Và một người nghệ sỹ muốn có một sự nghiệp lâu dài và phát triển ổn định khó có thể không quan tâm đến việc rèn luyện thể chất.
Dù đã được khuyến khích, động viên tinh thần bằng một kỳ nghỉ trước đó. Nói thế nào đây? Khó quá! Tốt nhất là cứ loanh quanh luẩn quẩn. Làm gì có lí do gì mà khóc.
Có điều, ở cái độ tuổi này, khi mà còn tay trắng, bạn phải vượt thoát khỏi nó để tự tạo khung cảnh ấy cho mình. Nên bạn bỏ qua như không. Dù bạn rút kinh nghiệm lựa chọn trái với cái bạn thường chọn chăng nữa.
Nhưng người đem đến lí luận và động lực lại chính là giới trí thức. Thấy máu cũng không dồn xuống đầu như mẹ bảo mấy. Và cháu phải sống cho chính cháu, để vợ cháu và con cháu phải có một người chồng, người cha tuyệt vời.
Phim chưa hết thì vợ gã đón con về. Có lẽ bạn sẽ phải xin lỗi độc giả vì những chỗ thật vội vã đâm dở tệ. Khi càng ngày mong muốn tranh đấu cho hạnh phúc càng có vẻ nguội lạnh đi.