Thậm chí điều này rất tệ hại khi người khác trông bạn thật buồn cười và lố lăng. Đến nỗi mà không vị khách nào muốn ra về còn hẹn nhau năm tới kỷ niệm một năm ngày Larry King tròn… sáu mươi tuổi!!! Rồi vặn volume xuống, lấy hơi chuẩn bị nói… Nhưng cha mẹ ơi, cái miệng của tôi bỗng khô khốc như một miếng bông gòn! Và không một từ nào thoát ra cả.
Sau cùng tôi hỏi Mitchum về Robert De Niro, một trong những nam diễn viên nổi tiếng lúc bấy giờ. Người đầu tiên tôi muốn nói đến là ca sĩ Frank Sinatra. Nếu bạn không là một MC chuyên nghiệp, bạn cũng có thể khéo xử trí tình huống này.
Lúc bấy giờ tôi bắt đầu thấy hoảng hơn cả Dick. Sinatra nói, Không, dĩ nhiên là không rồi. Nhưng thật sự tôi đã bỏ phiếu cho ông.
Trong ngành phát thanh viên thì chúng tôi luôn có một học thuyết công bằng. Được nói chuyện với một con người từng trải và có kiến thức rộng như Harry Truman thật thích thú! Có điều, tất cả chúng tôi đều phải bật cười.
Tôi biết mình phải kiềm chế cảm xúc lại. Có thể bạn đã biết chuyện này rồi, nhưng tôi vẫn sẽ kể. Vậy thì từ hy vọng là có cần thiết hay không? Hơn nữa, người ta sẽ hiểu câu nói của bạn theo một ý khác.
Mọi người đều thích thú khi nói chuyện với Bob, và ngay cả những đối thủ của Bob cũng rất tôn trọng ông. Bốn mươi năm về trước, lúc bắt đầu vào làm việc ở đài phát thanh, tôi chẳng hề có một chút kinh nghiệm nào cả. Có thể vì họ không muốn vội vàng bị trói buộc với một điều gì đó.
Những diễn viên hài giỏi nhất đều nằm lòng điều này và họ không cố gắng chọc cười khán giả một cách giả tạo. Hãy biến chúng thành của bạn! Hãy nói từ trái tim bạn một cách trung thực nhất. Chàng trai ở đầu dây bên kia mừng quýnh lên, cám ơn tôi rối rít.
Sự căng thẳng của cậu ta đã chuyển sang cho tôi. Tôi sẽ kể cho các bạn nghe câu chuyện của Jack Kent Cooke, một trong những tỉ phú Mỹ, hy vọng bạn sẽ học hỏi được một vài điều lý thú trong bí quyết làm giàu của ông. Tôi không muốn đưa ra những kết luận sai lầm, hãy để thời gian trả lời.
Tôi luôn muốn chương trình trò chuyện mỗi tối trên đài CNN của tôi phải là những cuộc trò chuyện tự nhiên và thoải mái nhất. Ngày trước nói dân phương Đông da vàng, ngày nay phải là người châu Á (Asian). Tất cả đều nhạt nhòe trong cơn bão tuyết, căng mắt ra nhìn vẫn chỉ thấy một nhóm người loanh quanh với một vật gì tròn tròn.
Hãy viết ra giấy bài nói, chi tiết từng từ một hay sơ lược tùy vào thói quen của bạn, nhưng phải rõ ràng và đủ ý. Đến nỗi trong một bữa tiệc trà ở Nhà Trắng, một quý bà đã nói với ông rằng: Thưa tổng thống, tôi vừa mới đánh cuộc với những người khác rằng tôi có thể làm ông nói nhiều hơn hai từ cơ đấy. Nhiều người thích dùng các thuật ngữ nghe có vẻ thời thượng chứ không muốn dùng những từ quen thuộc bình thường.