Để trẻ con bớt dần phải khóc. Về quan niệm sống cũng như hưởng thụ. Chúng không bao giờ dám oán bác nếu chúng lỡ sa ngã trong thời gian bác nghỉ ngơi đó.
Người ta biết đến văn ông nhưng chưa thừa nhận. Vì nàng biết ta thích ngắm và cần ngắm đôi mắt nàng. Biết đâu ngày nào đó, có chủ chó đến giơ miếng xương ra đã xoắn xuýt vẫy đuôi.
Chơi là tất cả mà chẳng là gì cả. Khi ấy, nó sẽ bước chập chững sang những điều tôi viết và thu hoạch cái mình cần. Nhưng tất cả nói chung đều thật chán, thật tẻ nhạt và vô nghĩa.
Bắt đầu từ đâu? Từ cái ngay trước mặt: Tờ lịch. Tiền rồi sẽ có rồi sẽ mất nhưng ngại tiền khi chưa kiếm ra. Để lại thế nào chúng cũng sinh đẻ vô tội vạ.
Cậu em khuyến khích tôi tập nặng hơn. Có một thằng bạn đùa cô ấy: Ấy khôn đến quắt cả người lại. Đôi lúc tôi muốn thật lòng, mặc kệ cảm giác chán nản, thất vọng bởi những người không ở thật gần tôi, không ở thật gần tầm nhận thức để đủ khả năng hiểu những câu chữ giản đơn và chân thành của tôi.
Bác hỏi: Sao con không đi học. Này, lấy cho chú bao thuốc. Mua rau, thịt, bút chì và nhãn vở, còn 500.
Và nhiều lúc không còn khả năng đè nén được biểu hiện của sự yếu đuối hay hồn nhiên bị giam hãm bởi định kiến từ chính mình. Sau những đau đớn thì chắc bạn tinh khôn hơn và có thêm được một số cái gì đó. Bỗng chị bị tuột mất dép.
Bạn không phải là một tên hèn nhát, một kẻ lười biếng. Cũng như hôm cưới chị cả vừa rồi, bạn chạy lăng xăng suốt. Chỉ là một thứ cảm giác theo thói quen của kẻ cô độc, ít tiếp xúc.
Tất nhiên là để khỏi nghe những lời khuyến khích, động viên, tôi đành nhỏm dậy. Nhưng bạn muốn về ngay. Cũng chả phải nói ai cũng vứt một tí như thế thì xã hội này ra gì.
Và một người nghệ sỹ muốn có một sự nghiệp lâu dài và phát triển ổn định khó có thể không quan tâm đến việc rèn luyện thể chất. Bác không biết, buổi sáng tôi thích yên tĩnh một mình, ngồi lặng điều chỉnh cơ bắp đau nhừ, và không bị soi. Và họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo!