Nhưng trên vỉa hè, có tấm biến Xin quí khách vui lòng để xe lên vỉa hè. Con đường khá ổn, nhưng vẫn bụi. Mẹ bảo: Chả khiêm tốn tí nào.
Sáng tạo cũng là một công việc không thể thiếu sự tỉnh táo và đứng ngoài nó. Và chỉ có viết với một tấm lòng nhân ái thì anh mới có được tình yêu thương lớn của độc giả. Tiếc là không còn gỉ mũi để ngoáy.
Còn lười và nhát, thì chịu. Và lại, vừa mất giấc mơ vừa thêm tội chống người thi hành công vụ. Cô ta có lỡ đọc phải cũng đừng nhầm là mình.
Có nó thì đau nhưng không có nó thì bạn lại trở thành vô cảm thật rồi. Ừ thì mỗi người có một góc nhìn riêng nhưng tả thì cũng ngại lắm. Tôi sẽ kiếm tiền, nhiều tiền.
Con người thường chỉ trở nên biết ơn sau khi họ cảm thấy hàm ơn. Nó bắt chước tôi, dần dà cũng thành của nó, tôi chả nhớ tôi bắt chước ai. Dù bạn rút kinh nghiệm lựa chọn trái với cái bạn thường chọn chăng nữa.
Cái hồn nó chẳng bao giờ đòi hỏi cái gì ngoài tình yêu thương. Mất thì thôi nhưng trong đó có quyển vở chứa bài viết này. Nhưng khỏe thì bên cạnh chất lượng, mới cho hiệu quả, năng suất cao và lâu dài.
À, nãy giờ quên chưa xin lỗi anh bạn vô danh bên trái. Ông có tài và ông xứng đáng được hưởng những thú vui dành cho ông. Cả đời tôi hầu như không quay cóp và một đôi lần làm chuyện đó khiến tôi nhắc mình suốt.
Nhưng lại thấy buồn nôn. Theo thói quen, nó thành thứ máy tự vận hành. Và bạn cảm thấy muốn đi ra dưới giàn gấc kia, tập nhẹ một chút.
Chấp nhận để tỏa sáng át đi vùng u tối đó. Hừ, chúng tôi ngồi cạnh nhau như hai khúc gỗ. Chúng tôi mò mãi không thấy.
Những cái đó rồi sẽ đến, không tránh được. Được một lúc, có điện thoại của bác gọi đến. Và gõ, có lẽ còn mệt và lâu hơn viết, nó lại đâm ra là một công việc nặng nhọc hơn cả và thấm thía sự cô độc hơn cả trong lúc này.