Nước mắt ơi! Khi mày không ứa ra từ đôi mắt. Kiếm tiền cuối cùng cũng để làm gì. - Mi chỉ lí do lí trấu, mi viết tỉnh như sáo thế này sao bảo bệnh, không phù hợp thì cũng phải cố lấy cái bằng mà thăng tiến chứ.
Càng ngày mi càng thấy kẻ không có quyền lực, tiền bạc, danh tiếng bị xử tệ, nhục nhã và gò bó thế nào rồi còn gì. Chơi là tất cả mà chẳng là gì cả. Nhưng những tầng đất sâu mới được khai phá sẽ đem lại hưng phấn.
Còn lại, mọi thứ khá dễ hiểu nếu thực sự muốn hiểu. Cái gì đời lấy đi, cứ để đời lấy đi. Anh họ bảo: Thằng này Bôn thật.
Nhìn xuyên vào nó, thôi miên vào nó, những con chữ tôi không hiểu. Mẹ: Con vẫn uống thuốc đều đấy chứ? Tôi: Im lặng. Hơn nữa, họ không thông minh đến thế đâu.
Tôi biết, nhiều tâm hồn, như bắt đầu tôi, đã chết. Khi những điều dạng như thế được viết ra, điều bạn ngại nhất là những kẻ bệnh hoạn ngu xuẩn không hiểu vô tình đọc được sẽ bắt chước. Đừng xót thương vì bà già nhặt rác mà hãy thương nếu biết bà ấy nhặt rác về bán nuôi lũ cháu nheo nhóc có thằng bố nghiện ngập vào tù và bà mẹ trốn đi tìm một chân trời khác.
Và khả năng mở rộng thông tin, sự thật, phát triển nhận thức để hiểu ra vấn đề là chưa dự báo được. Ngồi im, chép bài, ra chơi thì vẽ hoặc đọc truyện. Bác gái: Ừ, cậu thích thì bắt một con về nuôi.
Nơi ấy có bác trai, bác gái và bố mẹ tôi. Để tôi đọc một đoạn vừa ứng tác, đồng chí phê bình cho nhé: Mà chỉ có thể giảm thiểu nó bằng cách hòa chung lợi ích và có sự rèn luyện để biết hy sinh lợi ích lúc cần và hy sinh nó một cách tự nhiên.
Thà tát mình còn hơn. Còn những bức tường kì bí và vững chãi hơn mà muốn khám phá phải huy động tâm lực. Nhưng đó là chuyện lâu rồi.
Đôi khi tôi cảm ơn mình vì làm cái việc mà thời đại mình sớm muộn cũng sẽ phải làm đồng loạt: Tự quyết. Vài câu đùa nữa, và những người mới nhìn bạn với ánh mắt trìu mến như những người cũ đã từng nhìn. Đêm qua bạn ngủ lúc khoảng 23 giờ.
Làm gì có lí do gì mà khóc. - Tôi biết bình sinh ngài khinh tiền bạc nhưng tôi cũng biết lúc này vợ ngài cũng đang ở trong tình trạng nguy kịch như ông cụ nhà tôi-Người đàn ông dừng lại, đợi một phản ứng ngạc nhiên, giận dữ hay sợ hãi của nhà văn. Nó chứa đựng nhiều trạng thái, giai đoạn, nhiều cuộc đấu tranh đủ loại.