Thậm chí, có thể xuất hiện chút tò mò và hơi háo hức là khác. Tôi nằm trên gác, đọc hoặc viết. Khi đó ông cụ sẽ bị sốc và không còn cớ gì để mà chờ đợi những câu chuyện của ông.
Rốt cuộc, tôi nhận thấy khi đến một chừng mực nào đó, mối bận tâm không còn thiên về viết cho ai, về cái gì mà là viết có hay không. Những nghệ sỹ có lượng tác phẩm đồ sộ, ngoài khía cạnh nghị lực và tài năng còn thường là những người có sức vóc hơn bình thường. Họ cũng dần mất lòng tin ở quần chúng.
Họ không hiểu biết nhiều về phương pháp giải tỏa. Chỉ thi thoảng lóe lên thôi. Những lúc vui vẻ bên họ, thoảng tự hỏi thêm câu này: Liệu bạn có làm liên lụy gì đến họ không? Có lẽ không, vì bạn làm việc hoàn toàn độc lập.
Tôi nhớ có lần đi học về, rủ chị từ Thanh Xuân vào Hà Đông ăn giỗ. Đời sống họ không cần những sự kinh động. Bạn đã rơi vào cái bẫy lôgic ma mãnh của tạo hóa.
Tôi để họ hơi lo, một chút thôi, để họ có một chút hạnh phúc tìm kiếm. Bạn chui vào nhà vệ sinh nằm sâu hơn, bạn đóng cửa lại, nó nhảy tót lên tầng hai, xuyên qua tường, gỗ, qua vải rèm đuổi đến nơi và ngó bạn tè với cái cười hả hê xen giễu cợt. Ở Tây hay ở Ta đều thế cả.
Sao đến giờ mà sau mỗi chiến thắng vẫn kèm theo bao thương vong. Tôi thử trôi theo cuộc phiêu lưu của nó. Cả hai đều không biết những tác động tưởng chừng nhỏ nhặt và dai dẳng ấy có thể giết chết bạn.
Chúng giúp ta góp nhặt được một số thứ thú vị. Ta không cần quan tâm cá bé cá to, miễn là ta đang câu cá, ư? Không đúng! Giá mà ta biết thế nào là cá to. Mình lại biết thêm một con đường đến đồn công an.
Nhưng đến cả bà già làm đĩ để nuôi người khác cũng không phải sản phẩm của trí tưởng tượng. Hôm qua hứa với bác là 8 giờ vào. Bởi vì, hắn có thể bỏ qua đạo đức, sự thật khách quan, để điều khiển suy nghĩ theo cách mà hắn muốn, có thể làm chủ nội tại nếu thực sự lựa chọn cách sống hoàn toàn làm chủ thế giới.
Viết những điều này ra còn nghĩa lí gì khi không thay đổi được cục diện? Vấn đề là cục diện còn có thể thay đổi được. Có lẽ bạn đã rơi khỏi giấc mơ trước. Thoát khỏi trước khi họ chết.
Ăn tỏi không dám ăn vì sợ phải đầu thai thành súc vật 12 kiếp thay vì 6 kiếp nếu không ăn. Và không phải chi li từng đồng với những người xa lạ. Hai bên dè chừng nhau.