Nhưng bác ta không tin. Cả nhà mong bác bỏ, cũng vì sức khoẻ của bác. Bạn biết đó chỉ là một cảm giác, một quan niệm truyền khẩu chung chung.
Có lần bạn tự hỏi phải chăng đó là hạn chế của mọi kẻ cô đơn. Tại sao tôi cứ phải cố đấm ăn xôi ra rả về cái thiện như vậy nhỉ? Tôi có chứa nó ăm ắp trong lòng đâu. Chúng tôi làm theo luật.
Người ta có thể có bản lĩnh để chịu nhục, chịu chơi bẩn nhằm làm nên nghiệp lớn. Nó dường như là phản ứng của sự sở hữu đạo đức và sáng tạo. Hoặc lúc phấn khích.
Rồi lại xoa xoa: Cháu bị thiệt thòi một năm rồi, cố lên, mình phải tự làm chủ mình. Hiện sinh hết thì còn gì là người. Mà đâu cứ phải là tình yêu mới gần nhau được.
Bác gái hỏi: Đau à con? Hơi thôi ạ. Nhưng chỉ có thể tốt nhiều hay ít, khó có thể tốt cho đủ. Dù đó là hai yếu tố mâu thuẫn.
Người trong cuộc ít chịu hiểu điều này. Mà những điều đó cũng chẳng làm bạn rầu lòng. Có thể cháu thấy bình thường, cháu không cảm thấy gì nhưng thực sự cả nhà lo sốt vó.
Khi hắn chọn sự sáng tạo này thì hắn biết đời sống sẽ bị ảnh hưởng như thế kia và ngược lại. Sau nhiều năm, chúng như cộng hưởng để trở nên to lớn, gớm ghiếc hơn mức bình thường và khiêu khích giới hạn chịu đựng của bạn. Bố bao giờ cũng thế, trong những món vật chất, bố luôn chọn phần dở nhất.
Cháu ở đây với các bác là cháu quí các bác, các anh chị lắm. Theo thời gian thì chúng dần thành thói quen. Mọi người chọn cho bạn con đường thứ nhật và muốn bạn đi cho hết sự lầm lạc vì phần thưởng sẽ là một cái bằng.
Diệt cả những con virus có lợi cho sức đề kháng. Cái nơi mà mấy tháng trước mẹ đã rủ nhưng tôi không đi. Tôi mặc cảm trước họ, trước nàng, khi nàng cao hơn tôi, những ngón tay dài hơn những ngón tay ngắn ngủn của tôi.
Sợ không trả được? Không phải. Tôi đang thấy cái trò cứ đi một tí lại dừng, lại viết, lại đi… như một con chó thi thoảng lại ghếch chân vào cột điện, lùm cây làm vài ba giọt. Mà mình chả biết quái gì về mình cũng là chơi.