Ông John Ruskin đặt trên bàn giấy của ông một phiến đá nhỏ trên đó có khắc hai chữ: "Hôm nay". Tôi xin kể ra đây trường hợp đã khiến nhà thương Boston mở lớp học nầy: Bông hoa nở giữa kẻ tường cũng vậy.
Tôi chuyên bán cho các luật sư một loại sách gần như là cần thiết cho họ. Tôi hết sức xem xét các màu, các kiểu áo, để ăn bận sao cho hợp ý với mình. Công cuộc buôn bán thật là phát đạt.
Ông thường bị những ý nghĩ này dày vò ông. Nhờ vậy tôi thắng được nỗi lo sợ cảnh cô đơn, hăng hái và yêu đời. Tính cả thẹn của tôi thành bệnh.
Trong hai năm, mỗi năm tôi làm 5. Bởi vì mệt mỏi đến với ta mau lẹ lạ thường. Ông lập từ đêm trước, tự hẹn mình phải bán được bao nhiêu vé bảo hiểm ngày hôm sau.
Phòng nghiên cứu của hãng General Motors đã tốn mỗi năm hàng triệu Mỹ kim, rán kiếm xem tại sao một tia lửa lòe trong máy lại làm cho hơi xăng nổ và xe chạy: nhưng kiếm không ra. Cô Edith Cavell bị buộc tội chưa chấp, chạy chữa và nuôi tại nhà cô ở Bruxelles một số quân nhân Anh, Pháp và giúp họ trốn sang Hoà lan. Nhờ có thái độ ấy, tôi được tiếng đắc lực và khi một ông chủ cần một thư ký riêng, ông ta yêu cầu tôi giúp - vì ông bảo tôi không có thói cằn nhằn! Vậy tôi đã tìm được chân lý này: Thái độ tinh thần có một năng lực mạnh mẽ.
Lại như chuyện ông S. Khi thấy mệt, nên nằm sấp xuống sàn và cố vươn người ra cho thật dài. Thiệt lạ lùng! Gặp một hoàn cảnh nào, nếu đã phải nhận nó, thì ta nhận một cách dễ dàng, mau mắn; chúng ta tự thay đổi tánh tình để thích hợp với hoàn cảnh ấy rồi quên hẳn nó đi.
Lúc ấy người 47 tuổi. Dưới đây là một cốt chuyện hay nhất do bác sĩ Harry Emerson Fosdick kể lại, một truyện về những thắng bại của một cây đại thụ trong rừng. Theo tờ báo Life nó đứng hạng thứ mười trong những bệnh nguy hiểm nhất.
Lo làm cho thần kinh căng thẳng, ta cáu kỉnh hại cho những dây thần kinh trong bao tử, làm cho dịch vị biến chất đi và thường sinh chứng vị ung". Có lẽ tại không rao hàng rõ rằng đích xác chăng? Hay là thiếu hăng hái? Có khi ông lại quay vào tiệm đó mà nói: "Tôi trở lại không phải để cố mời ông mua xà bông đâu mà để xin ông chỉ trích tôi và khuyên tôi về cách bán hàng. Song thân tôi làm việc như mọi: 16 giờ một ngày.
Và có lẽ không một trẻ em mồ côi nào cám ơn hai ân nhân đó cả, trừ một vài hàng trong thư. Đã chích Péniciline, nhưng nhiệt độ của cháu lên xuống không chừng. Lần thứ ba, một ông bạn đồng nghiệp, hỏi ý tôi về một bệnh nguy kịch.
Tôi xin lấy thực tế chứng mình điều đó. "Tôi kể nỗi lo lắng với bạn bè. Gặp gió mùa, dông tố, đáng lẽ chết vì sợ, thế mà không.