Tôi nói câu nầy của một ngòi bút thơ Tôi có hay không đời vẫn tiến và mấy chữ Thời đại nào anh hùng nấy thường hay có nghĩa lắm bạn. Nếu bên kia cuộc sống có một quan tòa chí công thì sao. Ai đã từng qua tuổi dậy thì tất nhận trong những giấc mộng xuân có môt thứ thú vị, nó ve vuốt tâm hồn, nó bắt mình thoát tục.
Đồng bạn không ưa thích cũng như kẻ dưới xa lánh. Thế mà nhiều bạn gái vẫn giỡn với ái tình. Cũng may cho ông bà ta tính vốn trầm mặc, ưa tĩnh nay không còn sống sót bao nhiêu để phải mờ mắt như bị máu xâm vì sự ăn mặc thay đổi của con cháu.
Đừng gợi lại những kỷ niệm ghi bóng quả tim, để rót thêm cho nhiều tâm hồn buồn tợ một chén đầy, một giọt nước khiến cho tâm hồn khổ đau. Đã biết cái lý của việc tính giao nhận thấy nó không phải là việc tầm thường, bạn còn phải biết đề phòng những hăm dọa có thể làm cho nó bị thực hiện cách tàn ác. Họ đi xe đạp không đèn, thành phố chật, chở hai ba người.
Nếu xét cho kỹ thì cách chung cha có công hơn mẹ sau ngày đứa trẻ ra đời. Người ta nỗ lực thôi. Lúc xã giao họ phải giao tiếp bằng môi mép, còn cửa lòng họ kín như bưng.
Chiều hay nói kiểu nhà thơ nọ chiều lên trên đồng lúa vàng mơ. Oùc ích kỷ của họ, tôi thấy nặng trong óc độc đoán. Cần lắm họ nói vội một chút.
Lấy câu nầy của Marie Von Ebner Eschenbach làm bùa hộ thân: Bạn hãy là ông chủ của ý muốn bạn và làm đầy tớ của lương tâm bạn. Trong khi đi đâu gặp cảnh vợ chồng kẻ khác sum họp, hạnh phúc họ đau xót tận đáy lòng vì nhớ bạn trăm năm, dù kẻ nầy ngày trước đối với họ có đôi lần không đặng chung thủy. Ý thức nầy bạn trai có trong gia đình cũng như ngoài xã hội.
Con cái nên nhớ ơn mẹ mà đừng quên cha. Cái tệ của lòng tự ái là đó. Nhưng hiếu động bạn trai không vì đó mà có đời sống bên trong trống rỗng.
Hãy dọn tâm hồn trong sạch để rước bạn tâm tình của mình. Họ nghe tâm hồn họ trống rỗng như sa mạc, ước muốn cái gì cao cả. Song khi lòng phất lên như diều, bạn đề phòngtính nông nỗi của tuổi trẻ.
Có thứ trực giác suy lý rất có giá trị mà người ta hay dùng trong khoa học. Những nhà tâm lý học Anh, Mỹ hay chiatính con người ra hai hạng, hạng hướng nội và hạng hướng ngoại. Những cơ quan giáo dục có hai mặt giới, nếu khéo huấn luyện vẫn có kết quả khả quan.
Lúc khác họ cho vải áo phức tạp hơn, có bông hoa, rồng rắn, bản đồ, địa bàn, đ èn lồng, tam giác v. Sao lại thích một thứ tình yêu háo sắc, ích kỷ thoát thoai bởi một quả tim hì hợm. Điều nầy không lạ: họ yêu vì bảntính họ thèm yêu.