Hoặc là chúng sẽ trở nên gian dối. Em sẽ bế con hôn lên trán anh mỗi lúc anh bắt đầu sáng tác. Và bà già cần nhiều hộp nhựa hơn là lòng thương hại đâu đâu.
Cái vỏ kẹo bé tí, sân vận động đằng nào chả phải quét dọn. Chúng giúp ta góp nhặt được một số thứ thú vị. Có lẽ cũng sắp qua một giai đoạn nữa rồi.
Hơn thế, nếu nghệ sỹ chơi thể thao và tạo được phong trào thì không những xóa bỏ bớt quan niệm nghệ sỹ dở dở ương ương, bệnh hoạn, yếu ớt mà còn, vì thế, kích thích cộng đồng hình thành thói quen rèn luyện sức khỏe. Rồi lại đây ngủ bên em. Và cố sống tốt đến chừng nào còn có thể.
Cũng như tự tìm thấy động lực trong lúc động lực chưa tìm đến với mình. Và vì thế, họ yên tâm với sự từng trải cũng như lười cập nhật tri thức của mình. Khỉ thật! Hai tiếng nữa tôi đã làm gì? Chắc vẫn thế! Thế là thế nào?
Một tờ lịch, tranh thủ cái đinh móc nó, treo thêm 2 cái mắc áo một hồng một đen trông cũng xứng đôi đáo để. Những viên gỗ ấm áp cọ vào đám râu như những giọt nước mắt. Cả nước mũi, chảy dài qua môi, rỏ xuống tong tỏng.
Nói nhiều câu làm cả nhà bật cười. Ôi! Những tiếng còi xe. Hôm trước có một con rất đẹp nhưng để mất rồi)… Bác biết cháu ở đây gò bó hơn ở nhà.
Xôi em để trong lồng bàn. Mặc dù khi mượn lời anh bác sỹ, tôi cũng đính kèm luôn chút tin tưởng khi nó khá trùng hợp với phỏng đoán của mình. Bạn tự hỏi bạn có phải là người cần nhiều lạc thú hơn mức bình thường.
Hơn thế, nếu nghệ sỹ chơi thể thao và tạo được phong trào thì không những xóa bỏ bớt quan niệm nghệ sỹ dở dở ương ương, bệnh hoạn, yếu ớt mà còn, vì thế, kích thích cộng đồng hình thành thói quen rèn luyện sức khỏe. Có thể chúng đi ngược lại với lí tưởng của ông nhưng có ai biết lí tưởng của ông là gì đâu. Nhưng chắc anh ta miệng thì bảo điên nhưng lòng thì khoái trá ngấm ngầm khi thấy một kẻ khác có hành động ấy.
Sự cố gắng níu kéo những gì giết dần sự sinh sôi của mình chỉ làm bạn thêm đau đớn, thất vọng và chán ghét. Nó là đầu đàn cho thế hệ sau, là cái mà các em nó nhìn vào, là trưởng chi, là đứa sẽ thay bố tôi rồi bố nó làm trách nhiệm với họ mạc. Chỉ là ta đang viết.
Vài hôm nay chưa nghe (mấy buổi sáng bác bận đi đưa thiếp cưới) lại đâm nhơ nhớ, chờ chờ. Tập hợp lại rồi, một hôm trong bữa ăn trưa, có hai cậu xích mích, một cậu không thích cậu kia ngoáy mũi, cậu kia cứ ngoáy, thế là xông vào đánh nhau. Rồi bạn sợ phải đến khi chỉ ngồi im lặng, chẳng biết nói gì, chẳng nghe rõ bà nói gì, thi thoảng bà còn khóc.